Và dưới đây là bài diễn văn của Larry Ellison (Chủ tịch Oracle) tại ÐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.
SV của ÐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc. Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào?
Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?
Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?
Bởi vì tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ÐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.
Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4,5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ “cách chữa bệnh”.
Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần “cách chữa bệnh”. Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?
Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng ” Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?”
Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông ( trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư ? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lương thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.
Thay vào đó, tôi muôn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Ðứng dậy đi. Ðiều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…
(Ðến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu)
Tuy bài diễn thuyết phía trên chỉ là một bài viết hư cấu của tác giả Andrew Marlatt nhưng mình đã rất thích. Mình lấy đó làm khích lệ mỗi khi …yếu đuối. Mình tôn sùng thuyết tương đối nên không muốn bàn về tính đúng sai, chỉ muốn nói với các bạn rằng: nếu bạn đang học sai ngành và đang nung nấu ý định theo đuổi đam mê đồ họa thì đừng chần chừ nữa – hãy bỏ học ngay trong hôm nay.
Nhưng đừng bỏ học nếu
- Vì trốn khỏi việc nợ môn, không theo kịp chương trình học
- Vì tìm kiếm một con đường dễ hơn
- Vì mới vừa thích thú với đô họa
Hãy bắt đầu tìm hiểu Thiết kế đồ họa là gì ? Gồm những gì ?. Tìm hiểu thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Mình chỉ ủng hộ bạn theo đuổi đam mê thực sự. Chỉ có đam mê mới giúp con người ta hạnh phúc. Nếu bỏ qua vấn đề kiếm tiền, khi bạn dám theo đuổi đam mê đồ họa là bạn đã dấn thân để thỏa mãn cái tâm hồn rồi.
Còn về tiền bạc, trớ trêu thay những người theo đuổi đam mê lại thường rất dễ kiếm ra tiền :v (đây là góc nhìn hoàn toàn cá nhân để lôi kéo kết bè kết phái 😀 tin hay không thì tùy bạn nha)
Cô Tiên này cũng lớn lên ở xứ trà B’Lao nè, Cường cũng vậy. Không bạn bè gì cả, vì 2 đứa ở 2 lứa 8x và 9x khác biệt xa về gu sống, nhưng cái phố B’lao nhỏ tý tý ty nên nhìn qua nhìn lại cũng sẽ biết mặt nhau thôi, dù không quen cũng trở thành biết. Hồi ở quê, mình cứ thấy nó tưng tửng dở hơi thế nào ấy, chẳng lo học hành cứ đàn đàn hát hát vớ vẩn mà giờ thì kết quả rõ rồi, chẳng phải là vì Tiên dám đam mê và dám dấn thân đó sao.
Thành công không thể nói trước, dấn thân chưa hẳn thành công. Nhưng nếu không dám dấn thân thì …
😀
Chúc bạn đến được với đam mê đồ họa đang ríu rít mời gọi đằng kia.
Và nếu đã quyết định theo đồ họa thì bạn có biết tự học Thiết kế đồ họa nên bắt đầu từ đâu không ?
Chào thân ái và quyết thắng!

Ham học hỏi, học 1 hiểu 10 chỉ tội hơi nổ. Qua chặng đường 4 năm (2012-2016) với ngành đồ họa, blog Tôi học đồ họa này là nơi mình chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm về đồ họa.
[ học photoshop ] – [ Facebook ]– [ Liên hệ ]